Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015

DIỄN NGÔN VỀ TÍNH DỤC TRONG VĂN XUÔI HƯ CẤU VIỆT NAM (từ đầu thế kỷ XX đến 1945) - 4. Diễn ngôn giai cấp về tính dục

4.1 Sự phát triển của kinh tế thị trường, bao giờ cũng thế, đi kèm với nó là khoảng cách giàu nghèo được gia tăng một cách nhanh chóng. Đấy cũng là diện mạo của xã hội Việt Nam từ cuối những năm 1920 đến những năm 1940. Thêm vào đó là những khủng hoảng kinh tế và bóng đen của chiến tranh thế giới thứ hai. Hà Nội và những thành phố lớn cùng lúc phơi bày hai bộ mặt hoàn toàn trái ngược: một cuộc sống xa hoa, phù phiếm đến thác loạn của những ông chủ bà chủ và một cuộc sống khác của những cư dân nơi vỉa hè (những người buôn thúng bán mẹt, thằng bé đánh giầy, anh xe...), những kẻ nhà quê trong thân phận của những con sen, thằng ở. Đấy là những kẻ mà sinh kế của họ chỉ có hai ngả rẽ để lựa chọn: “Đàn bà sẽ đi đến dục tình. Đàn ông sẽ đi đến hình phạt”[1]. Nạn mại dâm mà bệnh hoa liễu là một hệ quả trở thành một vấn nạn nhức nhối. Ngày 2 tháng 12 năm 1933 Toàn quyền Đông Dương đã phải ra một Nghị định thành lập Hội đồng bài trừ bệnh hoa liễu. Chính giới xã hội học thực dân phải thừa nhận thực trạng: “thành phố Hà Nội thực tế bị mắc vào hệ thống ổ vi trùng hoa liễu rất mạnh, được các cơ quan chính quyền đồng tình để nguyên”[2]. Năm 1937, khi viết phóng sự Lục sì, Vũ Trọng Phụng cho biết con số gái mại dâm ở Hà Nội, theo cung cấp của sở Liêm Phóng, là 5.000 người trên tổng số 18 vạn dân, “thế có nghĩa là cứ ba mươi lăm người lương thiện lại có một người thường nhật sinh sống bằng sự gieo rắc vi trùng hoa liễu”[3]. Đến năm 1938, theo một số báo cáo chính thức “ở ngoại ô Hà Nội (với 300.000 dân) có từ 1500 đến 2000 phụ nữ làm nghề mại dâm”[4]. Nhưng dẫn liệu trên cho ta thấy một sự thật: nền kinh tế thị trường đã biến quan hệ tình dục vốn rất riêng tư trở thành một hàng hóa để mua bán. Và vì thế tình dục gắn liền với tiền bạc, với những người có khả năng trả tiền cho nhu cầu tình dục được buông thả trong một mối trường đậm chất phi truyền thống: đô thị. Ở một đất nước mà cuối thế kỉ trước, E. Nordemann còn nhận thấy:

“nghề mại dâm là hết sức hạn chế (...). Đúng thế, còn có những kĩ nữ, một loại gái giang hồ thành thạo trong tất cả nghệ thuật giải trí, nhưng họ cũng vậy, với một số lượng rất hạn chế. Vả chăng, sự giao tiếp của họ ít liên quan đến việc mại dâm, trong ý nghĩa thú tính vô liêm sỉ mà người ta thường kết hợp với từ này”[5]


thì đây là một tổn thương thật sự cho luân lí cũng như cho thân phận và giá trị tồn tại của con người. Điều này đã khiến tình dục trở thành khía cạnh nhạy cảm để người ta nhận thấy vị trí và thân phận của mình trong một xã hội lấy bản vị là tiền bạc. Nói cách khác, có một sự dịch chuyển những xung đột giai cấp, đẳng cấp vào trong những diễn ngôn về tình dục. Điều này giải thích vì sao đứng trước cùng một hiện tượng người ta thấy xuất hiện những diễn ngôn hoàn toàn trái ngược nhau:

“Các ông quen nhìn một cô gái nhảy là một phụ nữ tân thời, vui vẻ trẻ trung, hy sinh cho ái tình hoặc cách mạng lại gia đình. Riêng tôi, tôi chỉ thấy, đó là một người đàn bà vô học, chẳng có thi vị, lại hư hỏng, lại bất hiếu bất mục nữa, lại có nhiều vi trùng trong người nữa”

và nữa:

“các ông có thể coi phong trào khiêu vũ là dấu hiệu tiến hóa mà các ông chủ trương. Riêng tôi, tôi chỉ thấy đó là một cách dâm bôn làm cho tăng số gái giang hồ, một tai họa cho nước nhà”[6].

Đây chính là lí do để các nhà văn học sử phân biệt ở thời kì này hai nhóm nhà văn: một bên là các nhà văn trong Tự Lực Văn Đoàn và bên kia là các nhà văn thuộc nhóm Tân Dân:

“Các tiểu thuyết gia viết cho Tân Dân chưa hề lúc nào hội hợp dưới danh nghĩa Tân Dân để định tôn chỉ hoặc ra tuyên ngôn. Tuy nhiên chúng ta cũng có thể giản tiện coi họ là một nhóm (...) nhất là nếu ta đặt họ vào cái vị trí đối lập với các nhà bên Tự lực.
Đứng trước các nhà văn Tự lực chuyên mô tả những môi trường và tâm lí trưởng giả, trí thức, họ có vẻ đại diện cho tầng lớp trung lưu, làm văn nghệ cho đại chúng, sáng tác trong một thế giới bác tạp và phong phú hơn. Đứng trước những người Tự lực có thể coi là thể hiện của những gì cao đạt nhất khi ấy của trí thức tây và thẩm thức thành thị, họ đại biểu cho một số hạ tầng dân tộc còn vương mắc trong những lề lối sanh hoạt và suy nghĩ cũ, nhưng cũng vì vậy mà còn mang những màu sắc quê mùa trung thành và thắm đặm”[7].

Tuyệt đối hóa sự khác biệt giữa hai nhóm nhà văn này là không đúng với thực tế khách quan, nhưng sự khác biệt trong cái nhìn xã hội của họ là có thật. Phạm Thế Ngũ đã không nhầm khi nhận thấy “những lề lối sanh hoạt và suy nghĩ cũ” trong những cây bút của nhóm Tân Dân. Chí ít thì điều này rất đúng trong cái nhìn về tình dục. Nếu như những giá trị văn hóa phương Tây trong các diễn ngôn về tình dục của Tự Lực Văn Đoàn được nhắc đến chủ yếu trong những khía cạnh tích cực, nhân văn thì với các nhà văn của nhóm Tân Dân những khía cạnh “bệnh tật” “đáng xấu hổ” của nền văn hóa này cùng với nền kinh tế thị trường mà nó đem đến cho xã hội Việt Nam lại được đưa lên bình diện thứ nhất trong các tác phẩm. Nếu như các nhà văn Tự Lực Văn Đoàn tiếp cận tình dục từ những khía cạnh của con người phổ quát, từ khát vọng giải phóng cá nhân như ta đã thấy ở mục (2) và (3) thì các cây bút của nhóm Tân Dân lại quay về với lăng kính giai cấp của người bình dân trong văn học truyền thống như một đối trọng. Và điều này khiến cho sự tiếp biến văn hóa Đông - Tây có thêm những màu sắc mới. Hoàn toàn có thể nói đến ở đây một sự phân nhóm của chủ thể diễn ngôn về tình dục trong văn học Việt thời kì này.
Trong tiểu luận này, chúng tôi sẽ làm sáng tỏ diễn ngôn giai cấp về tình dục qua hai kiệt tác: Giông tố[8] của Vũ Trọng Phụng và Chí Phèo của Nam Cao.
4.2 Trong cả hai tác phẩm, dưới chi phối của diễn ngôn giai cấp, tình dục được chia thành hai đối cực: thế giới của những ông chủ, quan lại và những kẻ tôi đòi. Trong một thế giới như thế, sở hữu tình dục gắn liền với sở hữu quyền lực và sở hữu tiền bạc. Nghị Hách, một nhà tư bản quyền thế và vì thế vây quanh nhân vật này là vô số những nàng hầu và thê thiếp. Nghị Hách xuất hiện lần đầu trong tác phẩm với hành vi hiếp dâm và sau này, trong hầu hết những lần nhân vật này được nhắc tới, luôn có bóng dáng của những cuộc truy hoan, những động cỡn xác thịt. Một cách khách quan, mối quan hệ giữa tiền bạc và tình dục đã xuất hiện ngay từ những tiểu thuyết thuộc dòng văn học đại chúng như Hà Hương phong nguyệt hay Hà Hương hoa nguyệt mà chúng ta đã nhắc đến ở trên. Ở những tác phẩm này sự sa ngã và cám dỗ xác thịt luôn gắn với những những kẻ giàu có, được nuông chiều trong tiền bạc. Còn những cảnh miêu tả tình dục một cách cận cảnh (lí do khiến trong một thời gian dài, Giông Tố đã bị xem là cuốn sách có vấn đề khiêu dâm) lại càng không phải là độc quyền của Vũ Trọng Phụng. Tuy nhiên, trong những tác phẩm thị trường thì tình dục và tiền bạc dù có được nhấn mạnh thì mối quan hệ giữa chúng mới chỉ là bề mặt. Tiền bạc mới chỉ được nhận biết như là điều kiện cho sự thỏa mãn tình dục. Tiểu thuyết của Vũ Trọng Phụng cũng đầy ứ tình dục và tiền bạc nhưng với lăng kính giai cấp ông đã đem đến cho nó một mối quan hệ mới, qua đó biến một yếu tố có tính chất câu khách trong văn học thị trường trở thành một phương tiện nghệ thuật có sức mạnh phê phán mạnh mẽ bậc nhất trong văn học đương thời.
Dưới ngòi bút của Vũ Trọng Phụng, thói đa dâm của nghị Hách là một đặc quyền của một kẻ giàu có và quyền thế. Nói cách khác, thói đa dâm là một biểu hiện cho sức mạnh của tiền bạc, quyền thế ở nghị Hách được cụ thể ở phương diện tình dục. Nghị Hách có tới mười nàng hầu được đặt tên lần lượt: Phú, Quí, Thọ, Khang, Ninh, Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín - một cái tát vào những giá trị chuẩn mực của xã hội. Những quan hệ tình dục với nghị Hách đều có thể mua bán và qui về tiền mặt hoặc dùng uy quyền mà cướp lấy. Điều này được chính nghị Hách nói ra với Long một cách đầy hãnh diện: “Cái đứa đẹp nhất tao chỉ mua của bố mẹ nó có bảy chục. Còn phần nhiều không mất xu nào”[9]. Sự kiện hiếp dâm của nghị Hách với thị Mịch, đúng như nhận xét của Nguyễn Hưng Quốc: “Có thể nói không phải là ‘lão’ mà chính là ‘quan’ đã hiếp dâm Mịch: đó là cuộc hiếp dâm của một giai cấp chứ không phải của một người đàn ông[10]”. Quả thật, trong suốt những đối thoại với thị Mịch trước và sau khi diễn ra cảnh hiếp dâm nghị Hách luôn tự xưng là “quan” (một biểu tượng quyền lực) thêm vào đó là cử chỉ “cầm trong tay cái ví”, sự hào phóng khi đưa cho thị Mịch “năm cái giấy bạc một đồng” (sức mạnh của tiền bạc). Những quyền lực ấy đã khiến nghị Hách cưỡng dâm Mịch bằng những ngôn ngữ hách dịch, bằng những mệnh lệnh và triệt thoái khả năng tự vệ của cô gái nhà quê. Sự áp đảo của quyền lực của vị thế xã hội đã được dịch chuyển thành sự cưỡng bức trong quan hệ tình dục. Có một chi tiết cần lưu ý: Nghị Hách trả 5 đồng cho gánh rạ - cái cớ để lão lừa Mịch lên xe. Nhưng tại sao lại là 5 đồng? Cũng chính nghị Hách trong lời nói với Long đã giúp ta có được câu trả lời: “Vợ một ông tham, vợ một ông phán thường thường thua bạc, phải kiếm xu thì đi ngủ săm với tao mà cũng chỉ lấy có năm đồng là cao nhất rồi”[11] - 5 đồng đấy là cái giá cho một sự mua bán tình dục ở một nhà tư bản. Nghị Hách có thói quen trả tiền cho những cưỡng đoạt và quan hệ tình dục của mình - một cách để khẳng định vị thế và quyền hạn của mình.
Những phân tích trên cho thấy sự dâm dục vô độ của nghị Hách, quả thực, chỉ là một điểm nhấn để làm nổi bật sức mạnh vạn năng của tiền bạc và quyền lực - những sức mạnh có thể thao túng và đặt giá cho tất cả. Chính vì thế, để thủ lợi và tranh được ghế nghị trường, nghị Hách đã không ngần ngại trước mặt mọi người gả Long (một đại biểu của tầng lớp bình dân) cho Tuyết cho dù lúc đó lão đã biết Long chính là con ruột của mình. Ở đây, cấm kị loạn luân đã bị phế bỏ nhường chỗ cho sức mạnh vạn năng của tiền bạc. Tính dục đã bị tước bỏ ý nghĩa thiêng liêng để trở thành một món hàng qua đó người ta mua bán và trục lợi. Có tiền là có tình dục và những quan hệ tình dục luôn được điều chỉnh bởi những quan hệ tiền bạc. Không riêng nghị Hách, chính Long - một gã thanh niên vốn giàu lòng tự trọng - rốt cục đã chấp nhận lấy Tuyết (em ruột mình) dưới sự cám dỗ của tiền bạc. Nếu như ở trên (mục 3) ta thấy tình dục là một thuộc tính nhân sinh phổ biến, mang giá trị nhân bản thì ở đây nó bị hạ nhục, bị biến thành một thứ hàng hóa. Tình dục - một phương diện của bản thể người - vừa thoát ra khỏi sự hi sinh vô nghĩa cho những luân lí bất nhân thì đến đây lại trở thành một đồ hiến tế cho dục vọng khôn cùng của vinh hoa và quyền thế.
4.3 Ở cực ngược lại - thế giới của những kẻ tôi đòi - sức mạnh tiền bạc của nghị Hách khiến họ không có quyền để đòi hỏi và tự quyết trong tình dục của mình. Dục năng của họ bị sở hữu và phụ thuộc vào nhu cầu của chủ nhân là nghị Hách. Không ngẫu nhiên khi những nàng hầu của nghị Hách được giới thiệu chỉ sau khi tác giả đã miêu tả tường tận cơ ngơi của ấp Tiểu Vạn Trường Thành: ngôi nhà ba tầng, bể thả sen, những hàng liễu, những luống hoa, sinh phần... Trong tương quan ấy những nàng hầu có ý nghĩa như một thứ tài sản. Và cách ứng xử của Nghị Hách với họ cũng là cách ứng xử như một thứ đồ đạc, vật dụng: “Nếu chủ nhân mà ở nhà thì dù sao cũng phải sẵn có đàn bà để chủ nhân ông sai bảo việc vặt, hoặc ngứa mồm thì hôn một cái, ngứa tay thì sờ soạng một cái, cấu véo một cái”[12]. Ngay cả với Mịch, mặc dù trên danh nghĩa được cưới về làm vợ nhưng với nghị Hách cô gái ấy chỉ là một thứ đồ chơi để thỏa mãn nhục dục. Trong đêm động phòng nghị Hách vẫn điềm nhiên gọi Mịch là “mày”, có khi là “em” nhưng luôn xưng “tao” - cách xưng hô vừa bỗ bã, vô học nhưng đậm hơn cả là sắc thái của một bạo chúa trước một nô lệ. Chính vì thế khi Mịch nói đến chuyện tế tơ hồng (một nghi thức trong hôn nhân) nghị Hách đã “cười sằng sặc một hồi dài mà rằng:
- Ôi chà! Vẽ! Cô dâu về nhà chồng bụng đã to bằng cái thúng, lại còn vẽ tế với lễ! Mày cũng lắm chuyện lắm”. Kết thúc của cảnh này sẽ là chi tiết nghị Hách “vỗ tay vào bụng vợ bốp một cái, kêu to lên: - Thế này thì còn nước mẹ gì nữa!” xuống thang và bỏ đi[13]. Mịch, với nghị Hách, chỉ là một thứ vật dụng, tiện thì mua về, bị thải loại khi không còn khả năng hoặc không muốn sử dụng. Lần gặp đầu tiên với nghị Hách, Mịch bị cưỡng hiếp. Lần gặp sau, dù được tiến hành trong nghi lễ hôn nhân nhưng vì có thai, Mịch làm lão mất hứng và bị bỏ rơi. Dù lần nào thì Mịch - trong mắt nghị Hách - vẫn chỉ được ứng xử như một công cụ tình dục. Cần phải nhắc đến ở đây một nguyên lí: con người là một thực thể đầy ắp những giá trị. Lược qui con người vào một chức năng nào đó, dù với bất kì động cơ và mục đích nào, đều là một sự tha hóa. Với nghị Hách, toàn bộ giá trị người của Mịch (cũng như 10 nàng hầu và những người đàn bà khác qua tay lão) bị gạt bỏ chỉ còn trơ lại chức năng duy nhất của một con cái, một xác thịt. Sự thê thảm trong quan hệ tình dục này phản ánh vị thế thấp kém trong xã hội của họ: những kẻ bị bỏ tiền để mua về, những kẻ đã mất mọi tự do về thân xác. Tình dục vì thế là điểm nhìn cho thấy một cách thấm thía sự vong thân, nỗi tủi nhục của những kiếp người bé mọn trong một xã hội đã bị phân cực bởi tiền bạc.
 Cũng tương tự như thế là tồn tại của Chí Phèo trong truyện ngắn cùng tên của Nam Cao - một kẻ lớn lên với tư cách của một kẻ đi ở. Vị thế xã hội này dịch chuyển vào quan hệ tình dục khiến Chí Phèo trong mắt bà ba bá Kiến chỉ là một công cụ. Không chỉ “mắng xơi xơi vào mặt” hắn khi không được thỏa nguyện, bà ba trong lúc lẳng lơ, khêu gợi nhất vẫn gọi Chí là mày, xưng tao. Cách xưng hô định rõ thân phận của bà chủ và tôi đòi. Nó gợi nhớ đến cách xưng hô của nghị Hách với thị Mịch mà chúng ta đã nói ở trên. Không còn nghi ngờ gì nữa đây là thứ ngôn ngữ phản ánh trong nó những khác biệt giai cấp trong hiện thực đời sống.
Phản ứng của Chí Phèo trước dục vọng của bà ba là một phức cảm: “bị một con đàn bà gọi đến bóp chân! Hắn thấy nhục hơn là thích, huống hồ lại sợ[14]”. Thích là biểu hiện của dục năng nguyên thủy, là bản năng, thiên tính (xem mục 3) [15]. Nhưng dục tính bản năng ấy, được thể hiện ngay trên hình thức văn bản, bị áp chế bởi nhụcsợ. Nhục là tổn thương về vai trò của giới (đàn ông/ kẻ mạnh) bị xâm phạm. Nhưng quan trọng hơn là sợ - một ám ảnh bị trừng phạt của kẻ yếu trong thang bậc xã hội (báo trước sự kiện Chí bị đi tù bởi một nguyên nhân mờ ám do sự trả thù của bá Kiến). Cái thích của dục năng bị tổn thương nhất, bị chặn lại quyết liệt nhất ở điểm này. Hắn không thể quên được thân phận xã hội của mình. Không ngẫu nhiên khi trong các nét tâm lý thì cái sợ được nói ra sau cùng. Như một mặc cảm, muốn che giấu. Nhân vật dường như ngại ngùng và thực sự bị tổn thương khi phải đối diện, muốn quên đi nhưng lại bất khả.
Có lẽ cú sốc đầu đời này đã để lại một dư chấn sâu đậm trong Chí đến độ toàn bộ quãng đời sau này, tính đến khi gặp Thị Nở, dục năng của hắn hoàn toàn được đặt ở trạng thái ngủ đông. Sự kiện cưỡng dâm Thị Nở trong chuyện bị làm nhạt đi rất nhiều bởi hai lý do: sự thuận tình của Thị Nở (ta sẽ đề cập đến ý nghĩa của vấn đề này trong phần tiếp theo) và nằm ngoài chủ đích ban đầu của Chí. Quả thật, trường đoạn vườn chuối - đêm trăng bắt đầu từ những miêu tả:

“Và những tàu chuối nằm ngửa, ưỡn cong lên hứng lấy trăng xanh rời rợi như là ướt nước, thỉnh thoảng bị gió lay lại giẫy lên đành đạch như là hứng tình.
Chí Phèo vừa tò mò nhìn những tầu chuối vừa đi xuống vườn”

Thiên nhiên ở đây là ảnh xạ cho dục năng trong nhân vật chỉ có điều hắn không hề ý thức được điều này, từ “tò mò” cho thấy sự mơ hồ ấy. Cái tư thế hứng tình kia của những tầu chuối không phải ngẫu nhiên lọt vào tầm mắt của Chí Phèo và chỉ trong mắt hắn chúng mới có ý nghĩa rạo rực đến thế nhưng vẫn là một thực thể bí ẩn với chính hắn. Nói dục năng của Chí Phèo bị đặt ở trạng thái ngủ đông là vì thế. Vậy nên, trước khi gặp Thị Nở trong tư thế hớ hênh mục đích của Chí Phèo chỉ đơn giản là: “Hắn định sẽ nhảy xuống tắm cho khỏi ngứa rồi lăn ngay ra vườn mà ngủ”. Tận đến khi Thị Nở lọt vào tầm mắt của Chí Phèo: “tựa lưng vào gốc chuối, một người đàn bà ngồi tênh hênh” với một loạt những miêu tả giới tính của thị: “mớ tóc dài buông xõa xuống vai trần và ngực... Hai tay trần của mụ buông xuôi” thì những chi tiết này cũng không lập tức đánh thức bản năng tính dục của Chí. Có thể nhận thấy điều này bởi cho tận đến lúc ấy Thị Nở vẫn hiện lên trong mắt Chí với những chi tiết cực kỳ phản cảm và xấu xí: “cái mồm há hốc lên trăng mà ngủ, hay là chết. Đôi chân thì duỗi thẳng trước mặt, cái váy đen xộc xệch...” - điều không thể xảy ra với một con đực khi đứng trước miếng mồi tình dục của mình. Có một lưu ý, trong một đoạn văn ngắn nhưng Nam Cao đã hai lần sử dụng dấu (...). Đây là dấu hiệu chỉ một lượng thời gian mà chắc chắn là không ngắn diễn ra. Đúng lúc ấy thì ánh trăng xuất hiện: “Tất cả những cái ấy phơi ra trăng, rười rượi những trăng. Trăng làm trắng những cái có lẽ ban ngày không trắng: trăng làm đẹp lên”. Chỉ dưới tác nhân cực kỳ khêu gợi này dục năng của Chí Phèo mới xuất hiện trong một loạt những phản ứng: “Chí Phèo tự nhiên thấy ứ miệng bao nhiêu là nước dãi, mà cổ thì lại khô, hắn nuốt ừng ực, hắn thấy cái gì rộn rạo tan khắp người. Bỗng nhiên hắn thấy run run[16]”. Những phản ứng thuần sinh lý ở đây có ý nghĩa rất quan trọng: nó cho thấy con người tính dục ở Chí Phèo bị bỏ “đói” đến mức nào. Chỉ sau đó, hành động chiếm đoạt tình dục mới xảy ra. Những miêu tả cực kỳ chi tiết ở giai đoạn tiền giao hợp này của Nam Cao không hề ngẫu nhiên. Nó cho thấy sự chật vật trong khả năng sống lại ham muốn dục tính của Chí Phèo.
Một so sánh với cảnh cưỡng dâm của Nghị Hách trong Giông tố sẽ làm sáng tỏ hơn những phân tích mà chúng tôi đã nêu trên. Với tư cách của một ông chủ, dục năng của Nghị Hách thường trực và mạnh mẽ hơn nhiều so với Chí Phèo. Ham muốn tình dục đã có trước khi Mịch xuất hiện:

“Lão đi đi lại lại như cuồng chân, như con hổ trong cũi sắt, nghĩ đến những cái má hồng mơn mởn, những cánh tay trắng như ngà như ngọc của mấy cô đào ở Hà Nội mà lão sẽ hôn hít, sẽ cấu véo, sẽ cắn nhá nữa[17]”.

Chính vì thế, ngay khi thị Mịch xuất hiện dù dưới ánh sáng trăng “leo lét” thì lập tức những chi tiết giới tính mang màu sắc gợi dục của cô thôn nữ này lọt vào tầm mắt của Nghị Hách: “cái má phúng phính, một cặp môi nhỏ và dày, cái cằm tròn trĩnh và hơi lẹm (...) một bộ đùi phốp pháp trắng nõn, trông rất đáng yêu, mặc lòng từ bụng chân đến bàn chân đều có một lớp bùn trắng, mỏng và khô, đóng lại, đã nứt ra thành từng miếng nhỏ, sắp rơi xuống”. Phản ứng chiếm đoạt liền ngay đó trỗi dậy, việc: “Nhà tư bản đứng trông cái bộ đùi thôn nữ ấy một cách tần ngần trong đến vài phút” không phải là sự e dè mà chủ yếu mang ý nghĩa mô tả sự kích động dục tính và sự toan tính chiếm đoạt bằng một âm mưu hoàn hảo như ta sẽ thấy sau đó. Sự khác biệt trong ham muốn tình dục của nghị Hách và Chí Phèo, một lần nữa, có nguyên nhân từ sự khác biệt trong vị thế xã hội của những nhân vật này. Cũng cần nhấn mạnh một điều: Vũ Trọng Phụng chủ yếu miêu tả thời điểm mà hành vi tính giao diễn ra[18] nhằm khắc họa sự bạo hành và thú tính của Nghị Hách. Nam Cao lại tập trung đi sâu vào giai đoạn tiền giao hợp để khắc họa sự hồi sinh, sống lại của những cảm giác dục tính vốn bị chìm khuất và tước bỏ ở Chí Phèo.
Với những phân tích trên, sự chiếm đoạt Thị Nở (lúc đầu) và sau đó là sự “đồng thuận” của thị, với Chí Phèo, có một ý nghĩa kép: vừa trả lại cho hắn sự tự tôn của giống đực (vốn bị bà ba Bá Kiến tước đoạt) vừa là lần đầu tiên đem lại cho hắn sự tồn tại trên phương diện tính dục của một con người bình thường. Cần lưu ý, trong đoạn văn trực tả hành động chiếm đoạt của Chí Phèo, Nam Cao hai lần dùng cụm từ “thằng đàn ông” để chỉ Chí Phèo - một cách nhấn mạnh phương diện giới tính của nhân vật. Sự hồi sinh ý thức giới tính và dục năng của nhân vật, ở đây, đã trải qua một quá trình tương tác, biến đổi phức tạp giữa các trạng thái tâm lý - ngoại cảnh - hành động của nhân vật. Và theo chúng tôi nó có một ý nghĩa không hề thua kém với trường đoạn miêu tả sự hồi sinh của ý thức và giấc mơ hoàn lương của Chí Phèo sau này. Đây không hề là một võ đoán tư biện. Không ngẫu nhiên khi Nam Cao đã dụng công để dựng lên một cách chi tiết nhường ấy (lần duy nhất trong tất cả những tác phẩm của Nam Cao) trường đoạn vườn chuối đêm trăng và khép lại nó bằng những câu văn thể tất nhân tình bậc nhất trong tác phẩm: “Đứa trẻ bú no thì ngủ. Người ta (TVT nhấn mạnh) ngủ sau khi làm việc yêu”. Sự xót xa ở chỗ: một thuộc tính được xem là nguyên thủy, bản năng dường ấy, với Chí Phèo, đã bị đè nén gạt bỏ bởi vị trí xã hội của một kẻ đi ở không có khả năng tự bảo vệ mình trước dục vọng của kẻ khác và không có khả năng để sống với những dục năng sinh lý đơn giản nhất của con người.
Tổn thương dục tính cũng là bi kịch của Thị Nở. Quả thật Nam Cao đã phóng đại nguyên nhân từ hóa công khiến Thị Nở bị người ta “tránh như tránh một con vật nào rất tởm” nhưng ông cũng không quên nguyên nhân xã hội của tình trạng ấy: “Và thị lại nghèo”. Cái xấu, cái nghèo và sự ngẩn ngơ đã khiến ý thức giới tính và dục năng của Thị Nở hoàn toàn bị tẩy sạch: “Thị không thể sợ hắn có thể phạm đến thị bởi cái lẽ rất giản dị là thị chưa thấy ai phạm đến thị bao giờ[19]”. Nhưng dục tính vốn là thuộc tính nguyên thủy. Không phải ngẫu nhiên mà Nam Cao đã để Thị Nở ngồi trong ánh trăng, dựa vào gốc chuối và ngủ hớ hênh như thế. Dường như có một sự đồng thuộc tính của Thị Nở với những tàu là chuối trong những động thái hứng tình. Đấy là một dục năng say ngủ. Và sự xâm phạm của Chí Phèo bỗng hóa lại là một sự đánh thức: “Thị Nở vừa rủa vừa đập tay lên lưng hắn. Nhưng đó là cái đập yêu, bởi vì đập xong, cái tay ấy lại giúi lưng hắn xuống”. Câu văn sau chót: “Và chúng cười với nhau[20]” là sự cộng hưởng của những xung năng dục tính được đánh thức từ những kẻ khốn khổ và tủi nhục mà trước đó hoàn toàn đánh mất mọi quan năng và ý thức dục tính[21].
Rõ ràng: trong từng chi tiết nhỏ bé nhất khi tiếp cận và miêu tả về tình dục của Nam Cao đều được nhìn qua lăng kính giai cấp. Do chỗ tình dục là có tính bản năng, sinh lý nên sự tổn thương và dồn ép chúng cho ta thấy hết sự khốn cùng của những kiếp người bé mọn như Thị Nở, Chí Phèo. Nói cách khác, bi kịch trong đời sống tình dục của những nhân vật này, với Nam Cao, có nguồn cơn từ thân phận của một kẻ không cha, không mẹ, tứ cố vô thân, một kẻ “hết đi ở cho nhà này lại đi ở cho nhà nọ”; từ thân phận của một kẻ vừa xấu xí vừa nghèo khó như Thị Nở. Không chỉ bị hủy hoại về nhân hình nhân tính, những con người nghèo khổ này còn bị nô dịch, tước đoạt cả trong những thuộc tính nguyên thủy, bản năng nhất của con người. Ý nghĩa giai cấp sẽ càng đậm đặc hơn khi ta đặt những miêu tả thê thảm về dục tính của Chí Phèo, Thị Nở bên cạnh những thành viên của gia đình bá Kiến. Ta đã nói đến bà ba. Và bây giờ là bá Kiến: sự thừa ứ tình dục của nhân vật này được xã hội công khai thừa nhận: 4 vợ, chưa kể những tòm tem ngoài luồng khác mà vợ binh Chức là một ví dụ. Về khía cạnh này mô hình xã hội phân cực trong Chí Phèo của Nam Cao là hoàn toàn trùng khít với mô hình xã hội trong Giông tố của Vũ Trọng Phụng. Trong cả hai tác phẩm, tầng lớp thống trị, những kẻ giầu sang thì hoang dâm, túng dục đến vô độ còn kẻ nghèo khó thì bị “bỏ đói”, bị tước đoạt dục tính hoặc chua chát hơn trở thành công cụ để thảo mãn nhục dục cho kẻ khác. Có một lưu ý: tiếp cận tính dục từ lăng kính giai cấp cũng là mẫu số chung cho các nhà văn hiện thực thời kì này: Nguyễn Công Hoan (trong Sáng, chị phu mỏ, Đàn bà là giống yếu, Nạn râu...), Ngô Tất Tố (trong Tắt đèn) cũng luôn khắc họa tầng lớp quan lại trong sự dâm ô - một sự song hành giữa quyền năng và nhục dục!
4.4 Lăng kính giai cấp từ một góc độ khác còn tạo ra một thế giới đối lập nhưng trên một tiêu chí khác: mối quan hệ và chuyển hóa giữa tình dục và tình yêu. Kẻ giàu có, trong ngòi bút của các nhà văn, có thể sở hữu nhiều quan hệ tình dục nhưng đấy là thứ tình dục xác thịt. Không ai trong số đó có khả năng chạm tới tình dục với ý nghĩa là một sự giao ngộ bằng thân xác, với ý nghĩa của tình yêu đích thực. Cái cảnh vợ nghị Hách ngủ với cung văn khi bị bắt quả tang vẫn điềm nhiên, xơi xơi mắng vào mặt hắn là một ví dụ tiêu biểu. Nghị Hách có thể sở hữu nhiều đàn bà nhưng sẽ không bao giờ có được tình cảm chồng vợ, không bao giờ được là một người chồng theo đúng nghĩa của từ này. Cũng như thế, bà ba lí Kiến đã khiến ông lí trưởng quyền thế ở vào tình trạng ấm ức với anh canh điền khỏe mạnh Chí Phèo. Trong Tắt đèn của Ngô Tất Tố, tên quan phủ sẵn sàng dâng vợ cho quan trên nhưng lại tìm cách để cưỡng hiếp vợ của người khác. Không thể có một chuyển hóa giữa tình dục và tình yêu - đấy cũng là tấn bi kịch trong quan hệ tình dục của Mịch và Long. Sự vụng trộm của họ khi Mịch đã là vợ của nghị Hách - trong không gian của tầng lớp thượng lưu - sẽ không bao giờ có được hương vị của mối tình thanh sạch trước đó. Nó khiến chính Long phải hổ thẹn khi đứng trước mặt Tú Anh. Và Long sau này (khi trở thành chồng của Tuyết và đồng thời là đứa con đẻ không chính thức của nghị Hách) trong sự no ứ của những thác loạn về thân xác sẽ tìm đến cái chết như một sự chạy trốn khỏi những thứ ái tình chỉ có mùi vị của nhục dục và tiền bạc.
Một sự chuyển hóa đẹp đẽ giữa tình dục và tình yêu chỉ có thể thuộc về những con người bất hạnh dưới đáy xã hội. Sự chuyển hóa ấy ta sẽ thấy trong cuộc tình của cặp tình nhân “đôi lứa xứng đôi”: Chí Phèo - Thị Nở. Người ta đã nói nhiều đến sự biến đổi của Chí Phèo từ “con quỉ dữ của làng Vũ Đại” thành người đàn ông dám lấy cái chết để đòi làm người lương thiện. Tuy nhiên, theo chúng tôi, chuyển hóa tình dục - tình yêu ở Chí Phèo không được thể hiện tinh tế và sâu sắc như ở Thị Nở. Có một điều lạ là cảm giác xác thịt của Chí Phèo ở giai đoạn hậu tính giao là không rõ nét và nó không tham gia trực tiếp (ít nhất là qua những phân tích như ta thường thấy ở Nam Cao) vào trong sự bừng tỉnh những cảm xúc người. Trong khi đó cảm giác xác thịt, những dư chấn của nó ở Thị Nở thì lại đặc biệt sâu đậm. Nó quấy rầy giấc ngủ của thị: “Thị lên giường định ngủ. Nhưng thị nhớ lại việc lạ lùng tối qua. Thị cười, thị thấy không buồn ngủ, và thị cứ lăn ra lăn vào[22]”. “Nhớ lại” ở đây cũng có nghĩa là sống lại một lần nữa, nhiều lần nữa với những gì đã trải qua. Với Thị Nở thì nỗi nhớ ấy có lẽ vì gắn với nhục cảm nên nó phát tác thành những động tác của cơ thể: “lăn ra lăn vào”. Những động tác ấy khiến ta không khỏi liên tưởng đến những khua động nhục cảm của Nhung trong Lạnh lùng!
Những cảm giác nhục thể ấy sẽ dắt Thị Nở nghĩ đến Chí Phèo. Nghĩ đến để thấy hắn là “đáng thương”, để thấy mình có một ý nghĩa với hắn: “Giá thử đêm qua không có thị thì hắn chết”. Nẻo cuối của những ý nghĩ ấy là một tình cảm thật mới mẻ, rất đỗi bất ngờ: “Thị thấy như yêu hắn”. Tình dục vậy là đã trở thành tình yêu. Hãy chú ý cách viết của Nam Cao: “(1) Dẫu sao cũng đã ăn nằm với nhau! (2) Ăn nằm với nhau như “vợ chồng”. (3) Tiếng “vợ chồng”, thấy ngường ngượng mà thinh thích[23]”. Sự láy lại của các từ “ăn nằm”, “vợ chồng” khiến các câu văn như những con sóng tràn vào nhau. Câu đầu là một hành động dục tính thuần túy. Câu thứ hai điểm khởi đầu là tình dục nhưng kết thúc đã là chuyện chồng vợ, là tình nghĩa. Và đến câu kết là một xúc cảm với biết bao bâng khuâng, xao xuyến. Mà phải đâu chỉ thế. Thứ tình cảm mới mẻ ấy sẽ cuốn thị đi xa mãi. Sẽ khiến thị muốn gặp lại Chí Phèo, sẽ khiến thị như thác sinh vào Chí để cảm nhận được những nhọc mệt của người tình: “Thổ trận ấy thật là phải biết. Cứ gọi là hôm nay nhọc đừ[24]”, sẽ khơi nguồn trong thị những quan tâm săn sóc của một người đàn bà đích thực. Cú hích của tình dục đã khiến thế giới tâm hồn của con người trở nên tinh tế, rộng rãi với bao nhiêu chiều kích vậy sao?
Những phân tích trên về Thị Nở cho thấy sự cách tân thật đáng kể của Nam Cao khi tiếp cận với vấn đề tình dục. Với ông, hoạt động tính giao gắn bó thân thiết, thậm chí là điểm khởi đầu cho tình yêu và rộng lớn hơn là tính người nói chung. Giữa tình dục và tình yêu luôn có một cuống nhau nối liền không thể chia cắt. Sự chuyển hóa tình dục - tình yêu ấy là biểu hiện đẹp đẽ nhất trong hoạt động tính giao của con người nhưng với Nam Cao, nó, trước tiên, chỉ thuộc về những con người dưới đáy xã hội. Cần phải nhấn mạnh một điều: trong văn học đầu thế kỷ XX đến 1945, chưa bao giờ đời sống sinh hoạt tình dục của những con người dưới đáy xã hội được nhận biết và miêu tả; chưa bao giờ tình dục được nhắc đến như là một niềm vui sống của họ. Nguyên Hồng nói đến miếng ăn, Thạch Lam nói đến chất thơ từ những cảnh sinh hoạt lam lũ, Kim Lân, Tô Hoài nói đến những phong tục ngộ nghĩnh hay thú vui điền viên. Nam Cao, chỉ Nam Cao là người đầu tiên và duy nhất nhìn thấy tình dục - lẽ đương nhiên là với cuống nhau nối liền với tình yêu như tôi đã nói - thật sự là một hạnh phúc, một khoái cảm đối với những cảnh đời bé mọn. Trong Chí Phèo những động chạm xác thịt trở thành một phần không thể thiếu của cặp tình nhân khốn khổ và dị hợm: “Hắn thấy lòng rất vui. Hắn bẹo Thị Nở một cái làm thị nẩy hẳn người lên. Và hắn cười, hắn lại bảo:
- Đằng ấy còn nhớ gì hôm qua không?
Thị phát khẽ hắn một cái, làm cái vẻ không ưa đùa. Sao mà e lệ thế. Xấu mà e lệ thì cũng yêu. Hắn cười ngất, và muốn làm thị thẹn thùng hơn nữa, hắn véo thị một cái thật đau vào đùi. Lần này thì không những thị nẩy người. Thị kêu lên choe chóe. Thị nắm cổ hắn mà giúi xuống[25]”. Một cảnh tượng không nên thơ, có phần thô tục nhưng thân thiết với nhân sinh. Trong những miêu tả Thị Nở trước đó ta đã nói đến sự chuyển hóa tình dục - tình yêu. Ở đây, lại là một chuyển hóa khác: sự chuyển hóa từ tình yêu sang những ham muốn tình dục, những động chạm thân thể. Mối quan hệ tình dục - tình yêu trong những miêu tả của Nam Cao, vì thế, là một tương quan hai chiều. Trong mối quan hệ thứ nhất: tình dục - tình yêu thì thì tình dục là điểm khởi đầu mà tình yêu là đích đến. Nhưng trong mối quan hệ tình yêu - tình dục thì tình dục đã là đích đến của tình yêu, là sự giao ngộ thân xác - một sự giao ngộ hoan lạc và đẹp đẽ nhất của tình yêu. Như đã nói ở trên, do thân thể con người là hoàn toàn cá biệt nên một bi kịch mà con người luôn phải đối mặt đấy là sự “xa lạ” của thân thể. Khi con người bị biến thành công cụ tình dục thì thân xác là thành trì vĩnh viễn không thể vượt qua vì thân xác không chấp nhận một sự sở hữu của kẻ khác. Nó vĩnh viễn chỉ thuộc về một chủ thể và chỉ dành cho kẻ khác như một sự trao tặng chứ không phải là mua bán. Chỉ khi nào tình dục chuyển hóa thành tình yêu thì lúc ấy mới có sự trao thân, mới có sự gặp gỡ và giao ngộ của cơ thể. Sự gặp gỡ đẹp đẽ và hiếm hoi ấy ta đã thấy ở đây trong những biểu hiện: “bẹo” - “nẩy người lên” - “phát” - “cười ngất” - “véo” - “kêu lên choe chóe” - “nắm cổ” - “dúi xuống”. Thô tục (hẳn rồi) nhưng đúng là một hòa điệu, một tương giao thật sự. Chẳng trách mà Thị Nở: “Như thế năm ngày chẵn, thị ở nhà hắn cả ngày lẫn đêm, trừ những lúc đi kiếm tiền” và Chí Phèo thì “không còn kinh rượu nhưng cố uống cho thật ít. Để cho khỏi tốn tiền, nhưng nhất là để tỉnh táo mà yêu nhau. Đàn bà không có men như rượu, nhưng cũng làm người say. Và hắn say thị lắm”[26]. Lời văn có chút hóm hỉnh, đùa bỡn (điều này là có thể giải thích được, có ai lại nghiêm trang và thống thiết khi viết về những chuyện như thế bao giờ!) nhưng sự chia sẻ, thậm chí là đồng cảm thì rất rõ.
Thực ra, ngay từ Lạnh lùng và sớm hơn nữa, ở một chừng mực nào đó, với những tác phẩm như NBN thì mối quan hệ chuyển hóa tình dục và tình yêu ít nhiều đều đã được chạm tới. Nhưng có lẽ do những diễn ngôn về tính dục này chủ yếu hướng tới sự đối kháng với luân lí nên sự chuyển hóa trên chưa được tô đậm. Diễn ngôn tính dục của Nam Cao, như ta đã thấy, là sự dịch chuyển những xung đột giai cấp vào trong những quan hệ tình dục. Đây là nguyên nhân đã khiến sự đối lập giữa hai kiểu quan hệ tình dục được đặc biệt tô đậm trong Chí Phèo. Một bên là sự chà đạp lên tồn tại của con người (biến con người trở thành những công cụ tình dục) của những kẻ quyền thế và một bên là sự phục nguyên lại giá trị làm người trên cơ sở của một quan hệ tình dục - tình yêu của những con người bé nhỏ. Điều này một lần nữa cho thấy, việc tính dục được khai thác như thế nào là phụ thuộc trực tiếp vào từ trường của diễn ngôn.

KẾT LUẬN
1. Những miêu tả và phân tích trên cho thấy tính đa nghĩa của những miêu tả tình dục trong văn học Việt Nam đầu thế kỷ XX đến 1945. Sự đa nghĩa này phụ thuộc vào chủ thể - thời điểm ra đời - và mục đích hướng đến khi xây dựng các diễn ngôn về tính dục. Ngoại trừ yếu tố phái tính mà chúng tôi đã chủ động gác lại không đề cập đến trong tiểu luận này thì những xung đột giữa luân lí và khoa học, giữa văn hóa hiện đại mang màu sắc phương Tây và văn hóa truyền thống, giữa các giai cấp là văn cảnh trong đó hình thành nên những diễn ngôn tình dục của văn học thời kì này. Lẽ dĩ nhiên, dù có những “âm sắc” đặc thù trong từng diễn ngôn thì giữa chúng vẫn không có một sự tách biệt tuyệt đối. Như ta đã thấy, trong quá trình khảo sát, luôn tồn tại những gạch nối, những chuyển tiếp nhất định và không hiếm khi là những đối thoại giữa các diễn ngôn.
2. Văn học Việt Nam từ đầu thế kỷ XX đến 1945 chứng kiến một quá trình ngày một phức tạp trong các khuynh hướng, các trào lưu, các phương pháp, thậm chí là các nhóm sáng tác. Ở một góc độ nào đó, có thể nói, sự đa tạp này được phản ánh trong việc kiến tạo những diễn ngôn khác nhau về tính dục. Nếu so sánh với văn học truyền thống ở thời điểm trước đó không xa thì sự quan tâm đến tình dục trong văn học thời kì này có thể xem là một đột biến về chất. Tuy nhiên, chỉ trong văn học đương đại (từ 1986 đến nay) người ta mới thấy một sự bùng nổ của tình dục trong văn học. Từ Nguyễn Huy Thiệp - Bảo Ninh - Nguyễn Bình Phương - Võ Thị Hảo - Y Ban... màu sắc tình dục ngày một đậm nét. Với Phạm Thị Hoài, tình dục trở thành một hệ qui chiếu thật sự. Có thể nói đến một xu hướng tính dục hóa (sexualization) trong văn học Việt Nam đương đại. Thực tế ấy đặt ta trước một câu hỏi: vì sao việc quan tâm đến tính dục, xây dựng những diễn ngôn về nó ngày càng trở thành một vấn đề trung tâm trong sáng tác văn học? Chúng tôi muốn dừng lại ở câu hỏi này để đưa ra một vài những thảo luận lí thuyết.
            Một trong những đặc điểm nổi bật của hầu hết những trường phái, quan điểm triết học truyền thống là sự đối lập nhị nguyên (dichotomy) giữa tâm (soul) và thân (body). Đối lập này nằm trong một đối lập mang tính chất tổng thể xuyên suốt lịch sử triết học: đối lập giữa cái văn hóa (culture) và cái tự nhiên (nature). Do chỗ, con người chủ yếu được xem là một sinh vật mang tính văn hóa nên khía cạnh tự nhiên của nó được xem là cái cần được khắc phục, chế ngự. Những diễn ngôn về tâm vì thế được đề cao, được hợp thức hóa; ngược lại,  những diễn ngôn về thân bị xếp ở vị thế thứ cấp hoặc bị loại bỏ. Nét đặc sắc trong tư duy triết học của Foucault là sự vượt lên thế đối lập nhị nguyên mà theo ông là giả tạo trên. Theo Ladelle McWhorter: “thân (body) trong diễn ngôn của Foucault đối lập không phải với văn hóa mà đối lập với diễn ngôn về sự nhị nguyên tự nhiên/văn hóa” bởi lẽ cái gọi là tự nhiên cũng là một sự kiện của văn hóa: “Tự nhiên cũng có một lịch sử - với nhiều phiên bản – tự nhiên là cái có thể được tìm thấy trong tính chất phả hệ”[27]. Trong những công trình của mình đặc biệt là: Discipline and Punish: The Birth of the Prison (Kỉ luật và trừng phạt: sự ra đời của nhà tù) và The History of Sexuality (Lịch sử tính dục), Foucault đã cho thấy: thân không hề là một sản phẩm của tự nhiên, nó càng không vô can với tâm: “Với Foucault, chủ thể tính (subjectivity – một cách diễn đạt khác của phạm trù “tâm” – TVT chú) không phải là “cái gì đó sẵn có” như trong quan niệm của Descartes và Kant. Nó không phải là điều kiện cho mọi thứ: nhận thức, cảm xúc, tập quán. Đấy là cái lí do mà Foucault khẳng định thân (body) là cái sinh ra “chủ thể”. (...) Nó (body) tạo ra chủ thể bằng những thói quen và khuôn hình của nó, bằng diện mạo, bằng ngôn ngữ của nó, bằng việc nó được đối xử như thế nào. Cái thân chịu sự điều chỉnh (disciplined body) là tiền đề logic cho chủ thể tính.”[28]. Như thế, chính những phương thức đối xử với thân là cơ sở trực tiếp để cấu thành nên những đặc điểm của tâm. Trong những phân tích của Foucault, nếu như trong các xã hội truyền thống, nhà tù và những trừng phạt là nhân tố tác động đến thân thì vai trò đó, trong xã hội hiện đại, được bàn giao cho tính dục. Đây là một trong những nguyên nhân khiến cho những diễn ngôn về tính dục trở thành đặc biệt quan trọng trong xã hội hiện đại.
            Mặt khác, trong xã hội hiện đại, tính dục là một phạm trù có tính chất liên cá nhân. Trong xã hội Hy Lạp cổ đại và ngay cả thời trung đại như nhận xét của Foucault sex chưa được quan tâm nhiều. Giữ vai trò quan trọng vẫn là vấn đề thực phẩm[29]. Sex lúc đó là phạm trù của cá nhân. Trong các xã hội phương Đông, sex thuộc về phạm trù của cái nghệ thuật mà Foucault đinh danh là “erotic art” -  đó là kinh nghiệm của khoái lạc, những kinh nghiệm riêng tư liên quan đến những kĩ năng thực hành. Những quan hệ liên cá nhân ở đó là rất hạn chế. Trong xã hội hiện đại, khi sex trở thành đối tượng của diễn ngôn của khoa học, của y học  và vì thế trực tiếp gắn với sức khoẻ cộng đồng – một phương diện quan trọng của quyền năng về sự sống (bio-power) thì tính chất xã hội và tính chất liên cá nhân của nó mới được đi sâu khai thác. Do chỗ bio-power, trong phân tích của Foucault, là một trong những quyền lực bao trùm trong xã hội hiện đại mà tính dục lại là đường dẫn cho quyền lực ấy thâm nhập vào trong từng cá nhân nên sự hiện diện của tính dục với một phổ hệ hết sức rộng lớn là hoàn toàn tự nhiên. Đây là lí do thứ hai đưa lại sự đa dạng và tầm quan trọng đặc biệt của diễn ngôn tính dục trong xã hội hiện đại.
Văn học là một diễn ngôn trong hệ thống diễn ngôn của xã hội. Một cách tự nhiên nó chịu sự tương tác của những diễn ngôn khác. Bằng cách ấy, tính dục đã trở thành đối tượng đặc biệt của diễn ngôn văn học. Đây là đặc điểm của thời đại nhưng cũng là một “cơ duyên” đối với sáng tác văn học. Với tham vọng khám phá về con người một cách toàn diện trong tính phức tạp đa diện của nó, như ta đã thấy, văn học luôn tìm kiếm những phương thức tiếp cận mới mẻ nhằm tương thích với đối tượng nghiên cứu và phản ánh của mình. Những công cụ biểu đạt trước đó, như thực tế lịch sử cho thấy, đã bị phân chia thành những phạm trù biệt lập và vì thế đều có những điểm dừng khi nhận thức về con người trong tính toàn vẹn sinh động. Trong bối cảnh ấy, tính dục trong khả năng đan kết giữa tâmthân, giữa những cảm giác cơ thể với những vấn đề của kinh tế - chính trị - đạo đức...đã trở thành một phương thức hữu hiệu để văn học nhận thức khám phá về con người. Như ta đã thấy, mọi bình diện của tồn tại người: trải nghiệm cá nhân, chủng tộc, bản ngã, giới tính... đều có thể được nhìn thấy đồng thời từ lăng kính của tính dục. Tính dục hóa (sexualization) trong văn học vì thế là một hiện tượng thuận lí.
Đương nhiên, những kiến giải trên chắc chắn mới chỉ là những tổng kết sơ khởi. Việc nghiên cứu về những diễn ngôn tính dục trong văn học, vì thế, là một vấn đề mở.
                                                                        Đồng xa, VII. 2008 – 24.3.2009

Đã in: Trong sách Nghiên cứu văn học Việt Nam những khả năng và thách thức, Tủ sách KHXH do viện Harvard Yenching tài trợ, NXB Thế giới, 2009, tr. 247-300
[1] Vũ Trọng Phụng. 2004, “Cơm thầy cơm cô” trong Vũ Trọng Phụng toàn tập, Tôn Thảo Miên. 2004 (biên soạn và giới thiệu), Hà Nội: Nhà xuất bản Văn học, tập 1, tr. 356.
[2] Dương Trung Quốc. 2003, Việt Nam những sự kiện lịch sử (1919-1945), Hà Nội: Nhà xuất bản Giáo dục, tr. 231.
[3] Vũ Trọng Phụng. 2004, “Lục sì”, trong Vũ Trọng Phụng toàn tập, tập 1, Tôn Thảo Miên. 2004 (biên soạn và giới thiệu), Hà Nội: Nhà xuất bản Văn học, tr. 376
[4] Dương Trung Quốc. 2003, tr. 231
[5] M.Nordemann. 2006, “Nghề mại dâm”, Quảng tập viêm văn (1898) do Nguyễn Bá Mão. 2006 (biên dịch và chú thích), Hà Nội: Nhà xuất bản Hội nhà văn, Trung tâm văn hóa ngôn ngữ Đông Tây, tr. 275.
[6] Vũ Trọng Phụng. 1937, “Để đáp lời báo Ngày nay: dâm hay là không dâm?”, báo Tương lai, (25.3.1937)
[7] Phạm Thế Ngũ. 1965, tập 3, tr. 503 - 504.
[8] Văn bản của tác phẩm này qua những lần in khác nhau đã bị cắt bỏ nhiều đoạn. Những nỗ lực của Lại Nguyên Ân đã giúp chúng ta có lại văn bản tác phẩm trong lần ấn bản trên Hà Nội báo 1936 và bản in thành sách của Nhà xuất bản Văn Thanh. Toàn bộ những trích dẫn của chúng tôi trong bài này đều rút từ văn bản “Giông Tố” trong Nghiên cứu văn bản tiểu thuyết Giông Tố do Lại Nguyên Ân. 2007 (biên soạn), Hà nội: Nhà xuất bản Tri thức.
[9] Lại Nguyên Ân. 2007, Nghiên cứu văn bản tiểu thuyết Giông Tố, Hà Nội: Nhà xuất bản Tri thức, tr. 235-236.
[10] Nguyễn Hưng Quốc, “Chuyện hiếp dâm và vấn đề phái tính”, Văn học Việt Nam từ điểm nhìn h(ậu h)iện đại (Văn nghệ, 2000), 122.
[10] Lại Nguyên Ân. 2007, tr. 236.

[12] Như trên, 111.
[13] Như trên, 380-381.
[14] Nam Cao. 2002, “Chí Phèo” trong Nam Cao toàn tập, tập 1, Hà Minh Đức. 2002 (biên soạn và giới thiệu), Hà Nội: Nhà xuất bản Văn học, tr. 117.
[15] Trong những trường hợp như thế này, ta thấy ở đây có sự đan bện của nhiều diễn ngôn khác nhau về tính dục. Ở những dẫn chứng tiếp theo ta cũng thấy hiện tượng này xuất hiện rất rõ nét.
[16] Nam Cao. 2002, tr. 106-107.
[17] Lại Nguyên Ân. 2007, tr. 69
[18]Quan một tay vặn tắt đèn, tay kia ôm ngay lấy ngang lưng cô ả …
-- Giời ơi ! Con lạy ông, ông buông con ra!...
    Giọng quan vẫn ngọt ngào:
-- Con im, không được cưỡng...
-- Giời ơi, lạy ông! Ông đừng làm hại một đời tôi!
-- Im ngay!  Quan sẽ cho nhiều tiền...
-- Bỏ ra! Ái!
-- Im cho ngoan nào...
-- Ối giời đất ơi! Ối làng nước...
Trong cái  tối lờ mờ của hòm xe, một cái thân thể vạm vỡ dày vò trên một cái thân thể mảnh dẻ dãy dụa hết sức mà không được… Những tiếng động, những tiếng thở ì ạch như đánh vật… Sau chỉ còn có tiếng rên rỉ khe khẽ của đàn bà. Sau cùng thì là tiếng khóc, lúc sì sụt  lúc rưng rức… 
Hai anh tài xế khôn ngoan và trung thành, muốn át những tiếng ấy, cứ việc gõ búa thình thình vào một bộ phận nào đó trong động cơ. Ông chủ mặc lòng làm những việc thoả thích riêng cho nhục dục”. Như trên, 73-74.
[19] Nam Cao. 2002, tr. 110.
[20] Như trên, 111.
[21] Tôi không cho rằng việc miêu tả sự đồng thuận của Thị Nở ở đây là có màu sắc phái tính như những phân tích của Nguyễn Hưng Quốc, (Văn nghệ, 2000, 122-124) .
[22] Nam Cao. 2002, tập1, tr. 113.
[23] Như trên, 115.
[24] Như trên, 116.
[25] Như trên, 119 – 120.
[26] Như trên, 120.
[27] McWhorter. Ladelle, “Culture or Nature? The Function of the Term ‘body’ in the Work of Michel Foucault” [Văn hóa hay tự nhiên? Chức năng của thuật ngữ “thân” trong trước tác của Michel Foucault], The Journal of Philosophy, Vol.86, No.11, (Nov., 1989), tr. 613-14
[28] Prado. C. G. 2000, Starting with Foucault – An Introduction to Genealogy [Khởi đầu về Foucault – một dẫn nhập về phả hệ], USA: Westview Press, pp. 57
[29] Rabinow. P. 1984, pp. 340

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét