Thursday, March 25, 2010 4:18:50 PM
1. Chắc không phải là ngẫu nhiên khi Lee Dong Soon lại chọn
tên bài thơ Miss Sài Gòn làm nhan đề chung cho cả tập thơ – một nhan đề
mà tự nó đã cho thấy một sự đan trộn văn hóa, đan trộn không – thời gian. “Miss
Sài Gòn” là cách gọi của một người lính Hàn Quốc dành cho người phụ nữ Việt Nam
mà anh ta đã gắn bó trong thời gian sống trong quân ngũ. Người đàn ông Hàn Quốc
trong bài thơ thì đã bỏ đi và chưa biết đến ngày nào quay lại nhưng tác giả của
tập thơ – một đồng bào của người lính Hàn Quốc năm xưa - thì đã đến Việt Nam.
Với cá nhân ông thì đây là lần đầu tiên. Nhưng với tư cách của một người Hàn
Quốc thì đó là một sự trở lại.
Điều này đưa đến hai hệ quả:
- thứ nhất: tập thơ tuy được viết trong hiện tại, ghi chép và tái hiện
về bức tranh sinh hoạt trong hiện tại nhưng luôn có sự gắn bó thường trực với
thời gian quá khứ - thời gian của cuộc chiến tranh tại Việt Nam.
- thứ hai: luôn có một sự tương thông (khi ẩn tàng, khi hiển thị) giữa
hai không gian Việt Nam và Hàn Quốc.
Sự ràng buộc với quá khứ và tính xuyên không gian khi viết về di chứng của
chiến tranh, theo chúng tôi, là chìa khóa quan trọng giúp ta lí giải về những
đặc điểm của bức tranh thế giới và những chủ đề chính trong tập thơ.
1.1 Bị ám ảnh về quá khứ nên, có lẽ, Việt Nam trong tiếp nhận của Lee
Dong Soon trước tiên và chủ yếu là Nam Trung Bộ và Nam Bộ - một Việt Nam gắn
liền với những kí ức của người Hàn Quốc – mảnh đất mà họ đã đến với tư cách là
đồng minh của người Mỹ trong chiến tranh ở Việt Nam. Một du khách, lần đầu đến
Việt Nam, thường bị hấp dẫn bởi khung cảnh thiên nhiên thơ mộng, những danh lam
thắng cảnh (những cánh đồng thẳng cánh cò bay, Đà lạt hoàng hôn, những bãi biển
lồng lộng nắng gió nhiệt đới...). Nhưng với Lee Dong Soon, tất cả những hấp dẫn
mang màu sắc xứ lạ (exotic) đó đều không lọt vào tầm quan sát của nhà thơ. Ở
bất kì nơi nào, cái đặc biệt thu hút sự quan tâm của ông là những con người
Việt Nam nhỏ bé, vô danh và lam lũ: những người đạp xích lô với gương mặt cháy
nắng, đầy bụi đường, đôi chân khẳng khiu, rướn mình trên chiếc pê-đan (Xích
lô); những người nông dân “đội nón lá/ suốt ngày ngoài ruộng/ Đứng như một
con diệc” (Sự sống và cái chết); đôi vợ chồng người nghệ sĩ hát rong ở
châu thổ sông Mê-kông (Nghệ sĩ hát rong); người lái xe ôm (Chợ Bến Thành)...
Từ những con người và cảnh ngộ cụ thể ấy tác giả muốn nhìn thấy số phận của dân
tộc Việt, muốn nhìn thấy sức sống và những phẩm chất đẹp đẽ của người dân Việt
Nam luôn hiện diện sau bao nhiêu biến thiên của lịch sử:
- Tôi nghĩ đến dãy núi trải dài Bắc – Nam
Lịch sử khổ đau trên đất nước xinh đẹp này
Hơn ngàn năm chịu bao nhiêu xâm lược
Quằn quại đau đớn bao áp bức
(Xích lô)
- Giữa đồng không
Chắc có thể nhìn thấy những nấm mồ nằm đó
Người nông dân dù đã chết rồi đi nữa
Vẫn muốn được chôn nơi đất ruộng làng mình
Nên người vừa đưa người qua đời
Cũng vậy chỉ một tí nữa thôi
Ông ta sẽ trở về với ruộng đất làng ông
đang sống
(Sự sống và cái chết)
- Di chuyển trong cái bóng tối đặc đen sờ được
Có mở mắt cũng không thấy được phía trước
Người Củ Chi giữ thẳng mình để đi lên
(Địa đạo Củ Chi)
Chính những vẻ đẹp như thế đã đem lại cho tác giả một nguồn cảm hứng và phấn
khích kì lạ về sức sống và vẻ đẹp quật cường của Việt Nam:
- Tôi cảm kích trước sự mãnh liệt chiến đấu
Tìm lại ánh mặt trời bừng sáng của bình minh.
(Phở)
1.2 Nhưng có lẽ, ám ảnh Lee Dong Soon hơn cả khi viết Miss Sài Gòn
là những di chứng của cuộc chiến tranh – một cuộc chiến tranh mà người Hàn Quốc
đã tham dự. Có những di chứng nằm im lìm trong những hiệu sách cũ – những di
chứng mà ngay chính những người Việt Nam hôm nay dường như đã lãng quên thì giờ
đây bỗng sống lại như một ám ảnh trong mắt của một người Hàn Quốc lần đầu đến
Việt Nam:
Vài cuốn tiểu thuyết đại chúng
Và tạp chí cũ của Hàn Quốc
Đặt trên giá sách cũ mèm
Những thứ lính đánh thuê Hàn Quốc thường xem
(Hiệu sách cũ Thủ Đức)
Nhưng có những di chứng khác thì vẫn không ngừng hiện diện trong những kiếp
người, những số phận. Có 3 hình ảnh hiện diện một cách đậm nét trong tập thơ:
nạn nhân của chất độc màu da cam – những người phụ nữ Việt Nam và những đứa con
lai Hàn quốc – những người lính Hàn quốc trở về sau chiến tranh. Ba mảng hình
ảnh này có khi đặt song song, có khi đan xen với nhau và đi suốt dọc tập thơ
như một chủ âm đầy day dứt, xót xa.
Đây là hình ảnh những đứa trẻ Việt Nam bị nhiễm chất độc điôxin đang vật lộn
với từng hơi thở để tồn tại:
Đến cả thở cũng quá sức với nó
Thở hổn hển, thở nặng nhọc, thở không ra thở
Vừa thở vừa nhìn vào hư không
Thở bằng đôi mắt mờ đục
(Chất độc màu da cam 3)
Đây là số phận của những đứa con lai:
- Khi còn bé đã lang thang không nơi nương tựa
Như hòn đá trên mặt đường
(Lai Đại Hàn 2)
- Dòng dõi nhà mẹ tôi – lai Đại Hàn,
tôi – Tân lai Đại Hàn
Mọi người tỏ ra khinh bỉ và xa lánh
Tôi sinh ra thành một thứ hành lí
nặng nề trong cuộc đời mẹ.
(Tân lai Đại Hàn)
Còn đây là hình ảnh những người lính Hàn Quốc trở về từ sau cuộc chiến:
- Từng khoảnh khắc của cái chết
Những người trong chúng tôi may mắn sống sót trở về
Trong mỗi phút giây ngưỡng cửa sinh tử cận kề
Thế nhưng
Chất độc màu da cam sau chiến tranh di chứng
Từng ngày từng ngày sống
Nỗi thống khổ đi theo cùng năm tháng với thở dài
(Bài ca người lính tham chiến Việt Nam 8)
- Cơ thể bệnh hoạn khập khiễng kéo lê
Cho qua chục năm vật vờ cái sống
Chết được vào nghĩa trang liệt sĩ an táng
May sống sót được khoản tiền trợ cấp hàng năm
Cái khoản tiền bằng khúc đuôi chuột bồi thường
(Bài ca người lính tham chiến Việt Nam 9)
Chiến tranh đã qua đi nhưng những di chứng của nó – tựa như chất độc màu da
cam: “một lần rải xuống/ Không bao giờ mất đi” (Chất độc màu da cam 1).
Di chứng thảm khốc của chiến tranh không chỉ được nhìn thấy qua những nạn nhân
trực tiếp trong cuộc chiến (những người lính, những người phụ nữ và những đứa
con lai, những đứa trẻ tật nguyền vì bị nhiễm chất độc điôxin) mà còn hiện diện
như là vết thương đau buốt trong tâm thức của cả cộng đồng. Ngay chính tác giả,
người mà trước đó, chưa một lần đến Việt Nam cũng không thể vô can với những di
chứng từ quá khứ ấy. Nó khiến ông phải xót xa với những nỗi đoạn trường mà
người dân Việt Nam và đồng bào của mình phải gánh chịu. Và, chắc chắn, đó cũng
là nỗi xót xa trong tâm trí của mỗi người dân hai nước Việt - Hàn. Toàn bộ tác
phẩm của Lee Dong Soon đặt người đọc trước một thực tế: quá khứ đau thương,
chết chóc vẫn luôn hiện diện trong đất đai, trong cơ thể và sâu hơn trong tâm hồn,
cảm nhận của mỗi con người của thời hiện tại.
Có thể thấy: khi viết về những di chứng của chiến tranh, không gian tập thơ đã
được nới rộng. Không chỉ còn là không gian của Việt Nam với đạn bom, chất độc,
những kiếp người tủi hờn mà còn là không gian của Hàn Quốc với những những
chiến binh tật nguyền – những người đã đánh mất tuổi trẻ ở một vùng đất xa lạ
và tiếp tục bị dày vò bởi chất độc màu da cam, bởi thương tật trong suốt phần
đời còn lại. Hai không gian quốc gia khác nhau nhưng có chung một nỗi đau từ
cuộc chiến khốc liệt trong quá khứ. Chủ đề này được thể hiện rõ nhất trong phần
IV và phần V – phần cao trào của tập thơ. Phần IV gồm 11 bài thơ tập trung vào
không gian của Việt Nam với hai điểm nhấn: chất độc màu da cam (6 bài) và Lai
Đại Hàn (5 bài). Phần V là 9 bài thơ xoay quanh chủ đề về người lính Hàn Quốc ở
Việt Nam (thời chiến) và Hàn Quốc (thời hậu chiến). Nếu những bài thơ về đề tài
Lai Đại Hàn ở phần IV là những giọt máu rơi của Hàn Quốc (cũng là những vết
thương mà họ để lại ở Việt Nam) thì phần V là một Việt Nam của chiến tranh vẫn
sống trong lòng xã hội Hàn Quốc hôm nay. Không còn sự chia biệt nữa mà thay vào
đó là sự tương thông của cả hai dân tộc – sự tương thông trong khổ đau và bất
hạnh.
2. Có một sự đồng cảm đặc biệt mà Lee Dong Soo luôn dành cho con người
và cảnh sắc của Việt Nam. Sự đồng cảm khiến không gian Việt – Hàn bỗng được kéo
gần lại để trở thành một không gian gần gũi. Chứng kiến những người dân Việt
Nam chế biến chiếc chảo, nồi cơm, đôi xăng đan từ những mảnh vỡ của máy bay B52
nhà thơ bỗng nhớ tới người cha của mình, khi chiến tranh kết thúc, cũng đã lấy
những thùng xăng, thùng đạn làm thành cái khay đựng đinh, đựng dụng cụ; lấy vỏ
đạn đại bác làm thành cái gạt tàn thuốc lá (Việt Nam 1). Những món ăn
Việt Nam được ông thưởng thức trong hương vị thân thuộc như với những món ăn
Hàn Quốc (Trên bàn ăn). Không hiếm khi sự đồng cảm giúp nhà thơ vượt qua
tức thời rào cản của sự khác biệt trong ngôn ngữ:
Đôi vợ chồng chân đất
Như vừa quăng lưới rồi lên bờ
Nửa người ướt đẫm sông nước
Nửa người hát rong trên đất khô
Dù không cùng tiếng nói
Tôi hiểu nỗi đoạn trường này
(Nghệ sĩ hát rong)
Và thật thú vị và cảm động là cảm nhận chân thành của nhà thơ trước một mùi vị
đặc trưng cho những con hẻm nhỏ của Sài Gòn:
Tôi đi ngang ngõ hẻm đầy mùi khai
Ngước nhìn lên những bức tường –
(theo tôi hiểu)
Còn dính đầy nước tiểu
Đất nước chúng tôi cũng từng trải qua
thời kì sau chiến tranh như thế
Cái mùi nước tiểu này thật quen thuộc quá.
(Con hẻm chuột)
Lí giải về sự đồng cảm và gần gũi này của Lee Dong Soon, nhà phê bình văn học
Ahn Mi Yeong có những nhận định hết sức sâu sắc: “Tại Việt Nam, nhà thơ đọc lên
những ‘quá ngộ’ (sai lầm) của đất nước ta [...], chứ không chỉ đơn thuần phơi
bày hiện thực Việt Nam. Và ông đang khơi lại vết thương lịch sử đã hóa vết sẹo
của dân tộc ta, một vết thương rất tương đồng với Việt Nam. Trong tầng ý nghĩa
ấy, tập thơ Miss Sài Gòn có thể được đọc lên như một cuốn sách kim chỉ nam
hướng dẫn quan trọng, đánh thức ‘ngày hôm nay của chúng ta’ thông qua ‘không
gian tư duy Việt Nam’”(1) . Đây cũng là hướng tiếp cận chủ đạo được Ahn Mi
Yeong triển khai trong tiểu luận với một nhan đề giàu tính gợi mở: Đề xuất về
‘Việt Nam và diễn ngôn Đông Á’ với tư cách như một không gian tư duy. Chúng tôi
muốn dừng lại ở đây để có một cái nhìn cụ thể hơn về tập thơ Miss Sài Gòn trong
mối quan hệ với cái gọi là ‘diễn ngôn Đông Á’.
Trước tiên cần phải thấy rằng Đông Á là một khái niệm ít nhiều mang tính linh
hoạt. Nó là sản phẩm của diễn ngôn hơn là có ý nghĩa thực thể. Điều này được
nhìn thấy rõ nhất trong trường hợp của Việt Nam. Xét về cội nguồn, văn hóa Việt
được xem là thuộc về Đông Nam Á (2) và từ 1995 đến nay, Việt Nam chính thức gia
nhập hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á (ASEAN). Tuy nhiên, như chúng ta đều
biết, những ảnh hưởng của Trung Quốc trong suốt hai thiên niên kỉ đã hình thành
nên những sợi dây liên kết bền chặt giữa Việt Nam với những quốc gia Đông Á.
Cho tận đến những năm đầu thế kỉ XX, Việt Nam vẫn luôn hình dung mình cùng
Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc là những nước đồng văn.
Trong quá khứ, không phải không có những hình dung về một khối liên minh giữa
các quốc gia Đông Á. Ý niệm này có khi gắn với ‘thuyết liên Á’ (Pan-Asianism)
mà Trung Quốc là trung tâm; có khi gắn với cái gọi là ‘khối thịnh vượng chung
Đông Á’ (East Asian Co-prosperity Sphere) mà Nhật Bản là trung tâm. Dù trong
trường hợp nào thì một sự phân biệt giữa trung tâm (center) và bàng biên
(periphery) vẫn là rất đậm. Một hình dung như thế không thiết lập mối quan hệ
giữa các thành viên Đông Á trên cơ sở của sự bình đẳng. Có lẽ chính vì thế mà
từ sau chiến tranh lạnh các nhà khoa học trong khu vực đã nói đến sự hình thành
của một diễn ngôn Đông Á như một sự vượt thoát khỏi những giới hạn của tư duy
truyền thống. Với ý tưởng ấy, diễn ngôn Đông Á nhấn mạnh đến “sự cảm thông lẫn
nhau, thoát khỏi sự quan tâm mang tính quốc gia, thiển cận”, nhờ đó mà “kích
hoạt phối cảnh bình đẳng giữa các thành viên trong khu vực cũng như kích hoạt ý
niệm đẹp đẽ về khối cộng đồng Đông Á trong thế kỉ 21” (3) . Diễn ngôn Đông Á
với nội hàm mới mẻ này không hướng tới sự đối lập giữa các quốc gia Đông Á với
các nước phương Tây mà đặt trong tâm ở sự hướng nội, sự quan tâm lẫn nhau giữa
các quốc gia trong khu vực: phát hiện những tương đồng trong lịch sử, để thấu
hiểu, chia sẻ, hòa giải và hướng đến một tương lai đẹp đẽ hơn.
Sự cảm thông, chia sẻ và những suy ngẫm về sự tương đồng của số phận hai dân
tộc Việt – Hàn từ những di chứng tàn khốc của chiến tranh trong Miss Sài Gòn
phải chăng chính là sự hiện thân đẹp đẽ và đầy xúc cảm của một diễn ngôn Đông Á
như thế?
3. Miss Sài Gòn ngay từ khi ra đời đã nhận được sự quan tâm đặc
biệt ở Hàn Quốc: được bình chọn là tập thơ tiêu biểu của năm 2005. Và như một
duyên lành, nó được chuyển ngữ sang tiếng Việt qua bản dịch của GS Yang Soo
Bae. Nhận học vị TS tại Trường ĐHSP Hà Nội với đề tài: so sánh Truyện Kiều
và truyện Xuân Hương ở Việt Nam, từ năm 1995 đến nay GS Yang Soo Bae đã làm
việc không mệt mỏi trong vai trò cầu nối giữa hai nền văn hóa Việt Hàn. Ông
chính là người đã dịch Chinh phụ ngâm khúc, tiểu thuyết Áo trắng của
Nguyễn Văn Bổng và hàng chục bài thơ của các tác giả Việt Nam sang tiếng Hàn
Quốc.
Tập thơ của Lee Dong Soon và hoạt động dịch thuật của những người như GS Yang
Soo Bae chính là những viên gạch đóng góp vào ngôi nhà chung của các quốc gia
Đông Á trong tương lai.
Xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc!
Busan, 17III10
Chú thích:
(1)Ahn Mi Yeong, "Đề xuất về ‘Việt Nam và diễn ngôn Đông Á’ với tư cách
như một không gian tư duy", trong sách Miss Sài Gòn, Nxb Văn học,
2009, tr. 152.
(2)Xem: Đinh Gia Khánh, Văn hóa dân gian Việt Nam trong bối cảnh văn hóa
Đông - Nam Á, NXB Khoa học xã hội, Hà Nội, 1993.
(3)Xem: Sung-Bin Koh, "China's view of Korea: a critique in the context of
the East Asian discourse", Inter-Asia Cultural Studies, Volume 9,
Number 1, 2008, tr. 159
Bài viết đã được đăng trên Văn Nghệ Trẻ (ngày 25.3.2010), báo Quân
đội nhân dân và Thể thao văn hóa cuối tuần. Khi đăng tải, vì khuôn
khổ tờ báo nên bài viết đã được biên tập lại. Bản trên blog la bản đầy đủ.
Trong dự kiến, tôi sẽ viết bổ sung đầy đủ hơn về diễn ngôn Đông Á.
Xin lạc đè với entry này bởi em đọc
một lần chưa hiểu sâu sắc lắm , Nhưng có lẽ hình ảnh người dân VN luon hiện hữu
khá than thiẹn trong mắt những người bạn QT đã sống trong thời kỳ lịch sử bi
tráng của DTVN?
"Miss Sài Gòn"- nhớ Sài
Gòn- Lỡ(tiếc) Sài Gòn-cô gái Sài gòn.

Anonymous writes: Thầy ơi, Miss
Saigon còn là tên một vở nhạc kịch rất nổi tiếng sáng tác bởi Claude-Michel
Schönberg và Alain Boublil, lời do Richard Maltby, Jr. Ở một phương diện nào
đó, có lẽ có thể nhìn từ góc độ so sánh hai tác phẩm này!(Vân Anh - ak55)
Oh! Toi khong biet dieu nay. De tai
ma em noi, theo toi, cung rat thu vi day!
Được Toàn khen, sướng quá. Lục lọi
lại xem mình đã viết những gì rồi và thấy bài này viết hồi 2005 lúc đó đang
tranh cãi về người nhập cư về Hà nôi, tự thấy mình cũng ngoa ngoắt:)
Hanoian
Sáng nay anh bạn thông báo “ Thế là xong cái hộ khẩu mày ạ, nhẹ cả người!’’
mình cũng thấy vui cho anh bèn chia sẻ với mấy người , mong rằng có câu chuyện
nhẹ nhõm trong cái cơ chế hành chính phức tạp , ấy mà lại thành đề tài đối
chấp. Mấy chị Hà nội iền (hanoian) liền đưa cái miệng son thanh lịch ra phản
đối: “Hà nội bẩn , Hà nội quê, Dân Hà nôi bây giờ nói bậy cũng chỉ tại cái lũ
nhà quê ra đây. Bây giờ lại còn cho nhập khẩu về nữa thì có loạn! Thi đại học
đã cho mấy điểm ưu tiên vùng sâu vùng xa rồi , lẽ ra học xong về xây dựng quê
bằng Hà nội chứ ai lại…..”Ừ cũng biết dân quê cũng có người này người khác , hà
nôi cũng có anh nọ chị kia, xong cái việc tồn tại , sống cùng thủ đô lại là vấn
đề phải lạm bàn. Tôi sẽ không đi vào tranh cãi như mấy bác báo chí về thiệt hại
hay lợi ích của việc quản lý hành chính dân nhập cư, tác động của cơ chế thị
trường cho việc tăng dân số cơ học ở các tỉnh thành, mà chỉ đi vào giác độ văn
hoá đối với dân “ Hà nội ngụ cư mà thôi”
Những người Hà nội gốc có ghét dân nhập cư??? Ghét chứ , nhưng có điều làm gì
có người Hà Nội gốc nhỉ??? Nhà văn Tô Hoài , nhà văn Hà Nội trong các bài viết
có thừa nhận “Người Hà Nội gốc may ra chỉ có mấy anh đánh dặm ở song Tô Lịch
thôi. Người Hà Nội có 3 đời ở Hà Nội đã được tính rôi”, nhà sử học Lê Văn Lan ,
người thường hoài niêm về tính cách Hà nôi cũng nhắc đến sự toả sang của các
tài năng mọi tầng lớp của dân nhập cư trên đất Rồng bay. Ừ thì những người Hà
Nội trải nghiệm và học thức hình như không ghét dân ngụ cư!!!Nghĩ cho đến cùng,
năm 1010 khi Lý Công Uẩn rời đô từ Hoa Lư về Hà Nội , kéo theo một tầng lớp quí
tộc về Hà Nội cũng bắt đầu là dân nhập cư đó thôi!
Thời gian vẫn lặng yên, kiếp người vẫn dịch chuyển và… dòng người nhà quê đủ
các thành phần vẫn tiến về mảnh đất lành, dẫu có nhọc nhằn, mướt mát mồ hôi
trên gương mặt người lao đông, hắn sâu con chữ trên trán học trò tỉnh quê. Thấm
nhuần suy nghĩ của lớp người nhập cư “ Giàu xứ quê , không bằng ngồi lê Hà Nội”
lớp người trẻ có học các tỉnh cố gắng thi thố với các cậu vàng, gái bạc đất Hà
Thành. Các cô cậu ở Hà Thành thật khinh bỉ bạn trò quê khi lên đại học phải lận
trong cạp quần 2-3 điểm ưu tiên, ấy nhưng các cô cậu có biết ở dưới quê cái lũ
trò ấy chẳng bao giờ được học thêm nếm các giảng viên đại học, không được hưởng
cái trường lớp khang trang như trên này, lại càng không được hưởng các thiết bị
văn minh nữa chứ và chúng chỉ biết sử dụng cái chất xám bố mẹ nông dân để lại
trong cái hộp sọ thô kêch phủ bê ngoài lớp tóc không đúng kiểu để tư duy và thi
thố mà thôi! Và kết quả dường như cũng ưu ái cái lũ con quê ấy 43/49 thủ khoa
của các trường Đậi học, cao đẳng tại Hà Nội là dân tỉnh lẻ! Tiếp đến lại nói
chuyện học trong các trường, cái lũ quê ấy lên trên Hà Nội rồi thì phải học đòi
, phải cố gắng để khỏi bị tuổi trẻ thủ đô coi khinh chứ nhỉ, nhưng rốt cuộc thì
vẫn bị khinh lắm, khinh vì kệch cỡm , khinh vì gốc gác, khinh vì sự không thức
thời , khinh về mục tiêu đeo bám Hà Nội . Dẫu vậy dân quê đã trót lên đây thì
cũng cố đấm ăn xôi vậy, chả lẽ lại về, thế là khi ra trường gần 80% các thủ
khoa, bằng giỏi tại các trường đại học lại là học trò quê. Và theo lời ông chủ
tịch thành phố Hànội ( Nguyễn Quốc Triệu) thì ông sẵn sàng nhập khẩu và nhận họ
vào các cơ quan của Hà Nội. Thế lại là con đường sáng cho dân nhập cư rồi!
Còn cái lũ dân quê học tầm tầm thì sao? Thì cũng phải sống ở hà Nội chứ , họ
thuê nhà, họ sẵn sang nhận công việc kém hấp dẫn hơn để bắt đầu từ đó làm cái
nấc mà vươn lên mà dựa dẫm. Bởi dù sao trong tư duy của họ vẫn có sức cường
tráng nông dân ! Họ dám cạnh tranh khi điều kiện cho họ là ít ỏi bởi đơn giản
răng họ khát khao muốn sống và muốn khẳng định với số ít người xung quanh họ.
Đọc đến đây chắc các bạn sẽ khẳng định Hanội đang bị kém đi bởi cái lũ dân quê
ít học. Dạ xin thưa là không ạ. Người dân quê chúng em có phải tầm gửi đâu,
cũng lao động để kiếm sống đấy chứ. Nếu như dân thổ cư chỉ bật tý móng tay ra
là có tiền ( ví như mấy người có đất ở Mỹ Đình xắt ra bán ấy!) thì lũ chúng em
phải đổ cả bát mồ hôi và nửa ca nước măt nữa đấy! chúng em chở rau cỏ lên Hà
nội bán, chúng em dọn rác, chúng em làm công việc tầm thường mà người Tràng An
không có làm, mong người Tràng An trả công để khi nao mồ hôi bớt vã trên mặt
chúng em sẽ mơ ước con em mình sẽ có ngày sung sướng như các ông bà chủ Tràng
An. Và chúng em phải thực hiện uớc mơ chư! Nếu có tiền em sẽ mua nhà ở Hà Nội
tiện buôn bán, tiện phục vụ Hà Nội. Vậy phải cho em cái giấy chứng nhận để
chúng em còn tồn tại vói thủ đô để phục vụ thanh lịch Tràng An chứ , để may ra
trong số những đứa con của chúng em có đứa lại làm rạng danh Hà Nội thì sao!!!
1. Lai them mot bat ngo nua. Van
viet rat co tam trang nhi.
2. "để may ra trong số những đứa con của chúng em có đứa lại làm rạng danh
Hà Nội thì sao!!!". Có thể sửa là: ".Với lại, biết đâu trong số những
đứa con......". Nghe "điêu" hơn và "đanh đá" hơn!
3. Nhung day khong phai la commnent ma la post bai trai phep. Kieu nhu dan
ngoai tinh nhay du ve HN ma khong co ho khau ay!!!
4. Toi, thoi gian nay bong nhien thay met khi viet blog! Hay Thinh viet di. Se
gui Pasword cho. Thinh viet, con toi doc va comment! OK?
For (i) (ii). Cám ơn lắm
For (iii) Thì gốc là thế mà:)
For(iv)Toàn,nghỉ ngơi 1 lúc rồi viết để mọi nguời đọc. Khỏi gửi pw vì tôi cứ
khoảng dăm năm mới "bõ tức" viết 1 bài đánh đu thôi, thời gian còn
khacs lại hơ hơ đi kiếm tiền 

Tôi chỉ cho ông Thịnh kiểu đánh đu/
nhảy dù đỡ thô hơn tý nhé: đầu tiên phải chào chủ nhà, bình luận về đề tài vài
câu, chê được thì tốt.
Xong rồi mới tiếp tục past tác phẩm của mình (tất nhiên là có tí liên hệ với đề
tài của chủ nhà).
Sự liên hệ/ liên tưởng ở bài này cũng không hẳn là không có, nhưng phải đoán
mãi mới ra.
Đào Xuyên writes: Ban đầu em định
kiếm nhanh 1 bài viết nào đấy gần đây nhất của thầy để lấy đất ở trọ mấy chữ :D
Mà bài viết nào cũng hay quá thầy ah "Miss Sài Gòn và diễn ngôn Đông
Á" ngồn ngộn tri thức, thực tế, sâu sắc. Thật khiến cho người ta phải trầm
trồ thán phục! Em cảm ơn thầy vì những bài viết, những bài giảng - lúc nào cũng
vậy - tuyệt vời ah! Mong là sẽ được trọ học thầy 1 ngày gần đây ah :)
Write
a comment
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét